Bài đăng nổi bật

Chỉ nam tìm đường chết của BOSS

Chỉ nam tìm đường chết của BOSS Tên gốc: BOSS tìm tử chỉ nam Tác giả: Quyết Tuyệt Thể loại: trùng sinh, mạt thế, dị năng Tình trạng...

Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

CHUƠNG 2: Trở lại lúc ban đầu

Tề Cảnh Thần bị tiếng thét chói tai đánh thức, sau đó hắn liền gần như say mê mà nghe tiếng thét chói tai đó kéo dài liên miên không dứt, còn có những thanh âm hỗn độn khác --- Náo nhiệt như vậy thực sự là đã lâu không thấy.

Nhưng, hắn không phải đã chết sao? Sao vẫn còn nghe được âm thanh?

Không, phải nói hắn mặc dù không chết, cũng không thể nghe được thanh âm mới đúng -- những  tang thi cùng thực vật biến dị đó tuy rằng có thể cử động, còn có thể chém giết, nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu.

Mạt thế đã trải qua làm Tề Cảnh Thần vô cùng cảnh giác, nhưng hắn hiện tại một chút cũng không muốn cử động. Biết rõ có gì đó không thích hợp, hắn lười biếng chậm rì rì mà mở mắt.
Sau đó hắn liền thấy được trần nhà trắng tinh, còn có phòng trọ mà mình thuê trước mạt thế -- vừa xa lạ mà lại quen thuộc.

Mạt thế tiến đến vào mùa hè kia, khi Tề Cảnh Thần vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, có được công việc chính thức đầu tiên.

Hắn kì thật sinh ra ở thành phố lớn, còn có cha mẹ tuy không phải quá giàu có, nhưng cũng có thể tính là thành công trong sự nghiệp, chỉ là cha mẹ hắn sau khi sinh không lâu liền náo loạn rồi li hôn, li hôn xong đều không muốn nuôi hắn.... Cuối cùng hắn bị đưa về nhà ông bà ở nông thôn.

Ông bà hắn không thiếu con, càng không thiếu cháu, đương nhiên sẽ không quan tâm đến hắn, sau đó liền biết phụ cận có người muốn có con, liền trực tiếp đem hắn tặng đi.

Cha mẹ nuôi hắn họ Tề, cái tên Tề Cảnh Thần này cũng là tên cha mẹ nuôi hắn đặt,. Đôi vợ chồng này cũng không phải người có tiền đồ, nhưng khi còn trẻ cũng đều có công việc, thu nhập cũng không tệ. Tề Cảnh Thần là bọn họ muốn nuôi để sau này có thể dưỡng lão tuổi già, nên đối Tề Cảnh Thần cũng rất tốt, chưa bao giờ túng thiếu cái gì.

Mặc dù sau này khi Tề Cảnh Thần tám tuổi, đôi vợ chồng này mang thai sinh hạ một đứa con gái, nhưng bọn họ cũng không có bạc đãi Tề Cảnh Thần, không chỉ đem Tề Cảnh Thần nuôi lớn, còn cho Tề Cảnh Thần đi học đại học.

Chỉ là Tể Cảnh Thần rốt cuộc không phải con ruột của họ, bọn họ đối xử với Tề Cảnh Thần ít nhiều cũng kém một chút, tỉ như bọn họ sẽ ôm con gái Tề Dao Dao kêu một tiếng bảo bối, nhưng khẳng định sẽ không đối đãi với Tề Cảnh Thần thân mật như vậy.

Nhưng Tề Cảnh Thần đã rất thỏa mãn,. Đối với người từ nhỏ đã biết chính mình bị bỏ rơi, cha mẹ nuôi không có vứt bỏ hắn đối với hắn cũng là một ân huệ lớn, hắn căn bản là không dám muốn quá nhiều, thậm chí nỗ lực mà giúp cha mẹ nuôi giảm một phần gánh nặng. Chẳng hạn như hắn chưa bao giờ xin tiền tiêu vặt, hay như khi thi đậu đại học, hắn tuy biết cha mẹ nuôi có đủ khả năng trang trải học phí và sinh hoạt cho hắn, nhưng lại chỉ để cha mẹ nuôi lo tiền học phí năm thứ nhất đại học.

Tiền sinh hoạt hai tháng đầu tiên là mùa hè đó, sau khi thi đại học, hắn làm thêm ở nhà xưởng. Còn tiền học phí, sinh hoạt lúc sau là khi vào đại học, hắn lợi dụng lúc rảnh rỗi đi kiếm việc làm thêm.

Hắn đối với cha mẹ nuôi của mình một lòng cảm kích, bản thân ở đại học ăn mặc tiết kiệm không dám dùng nhiều tiền, nhưng ngày lễ ngày tết mua lễ vật tặng cha mẹ lại không hề rẻ, đối với cha mẹ nuôi cùng với em gái là yêu thương vô điều kiện.

Cha mẹ nuôi hắn cũng đối xử với hắn rất tốt, thường thường vẫn tự hào rằng nuôi được một đứa con ngoan. Tuy rằng không phải con ruột nhưng họ cũng chăm sóc tốt như con ruột, bọn họ thậm chí còn cho hắn một khoản tiền, sợ hắn ở thành phố sinh hoạt vất vả.... Tất cả những thứ này, Tề Cảnh Thần đều ghi tạc trong lòng.

Chỉ là, em gái của hắn sau khi vào đại học, không biết vì sao lại đột nhiên tràn ngập địch ý với hắn.

Tề Cảnh Thần vẫn luôn nhớ rõ thời điểm hắn bắt đầu vào đại học, em gái kéo hai tay hắn khóc lóc không cho hắn đi. Hắn cho rằng em gái là bởi vì trước đó hắn đối xử với nàng không tốt, ngược lại đối với nàng càng tốt hơn.

Cho nên, khi em gái được nghỉ hè muốn tới nơi làm việc của hắn chơi, Tề Cảnh Thần cắn răng một cái, tiêu hết tiền tiết kiệm thuê một căn hộ nhỏ không tệ có hai phòng và một sảnh, cũng tiêu hết tiền lương đưa theo em gái cùng bạn của nàng đi chơi. Trước mạt thế một ngày, hắn bởi vì hết tiền nên cũng đã tính toán tìm bạn học vay tiền.

Hắn vì đón em gái đã thuê phòng ở, chính là cái nơi hắn đang nằm, mà tiếng thét chói tai bên ngoài kia, chính là tiếng em gái cùng bạn của nàng.

Sự việc trước mắt này đã khắc sâu vào ấn tượng của Tề Cảnh Thần.

Đó là ngày đầu tiên của mạt thế, đồng hồ sinh học của hắn vốn luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay hắn lại ngủ quên, thẳng đến khi bị tiếng thét chói tai của em gái đánh thức.

Hắn nghe được tiếng kêu hoảng sợ của em gái, không quan tâm thân thể của mình không thoải mái liền đi ra ngoài an ủi, mới biết được mạt thế đã tiến đến.

Không bao lâu sau khi mạt thế tiến đến, tất cả phương tiện truyền thông đều mất tác dụng, nhưng bây giờ vẫn còn có thể dùng. Em gái hắn chính là buổi sáng dùng điện thoại lên mạng mới biết mạt thế đã tới, trong khu vực nhà trọ có hai tang thi công kích người khác, mới hét lên.

Không ai biết mạt thế rốt cuộc là tới như thế nào, chỉ biết là sau một buổi tối, khoảng một phần ba dân số toàn thế giới biến thành không có lí trí, chỉ biết công kích, gặm cắn người. Chuyện như vậy căn bản không phải cũng không thể dấu diếm, cho nên trên TV, chính phủ hô hào người dân tự cứu chính mình, không được tới gần tang thi, bởi vì một khi bị cắn hay bị thương, liền trở thành tang thi tiếp theo.

Hiện tại tình huống trong khu hắn ở còn có thể coi như là tốt, vì biến dị phát sinh sau nửa đêm, rất nhiều tang thi hiện giờ còn bị nhốt ở trong nhà. Nhưng những người sống sót đã bắt đầu chạy loạn, mà bên ngoài tang thi sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, hơn nữa qua mấy ngày thì thiết bị thông tin cũng sẽ không thể dùng.

Về ngọn nguồn của tang thi cùng mạt thế, các nhà khoa học vẫn luôn nghiên cứu, cuối cùng đưa ra kết luận: trên địa cầu không biết vì sao lại xuất hiện một loại năng lượng đáng sợ, mà những người bị nguồn năng lượng này ô nhiễm, đều sẽ biến thành tang thi.

Ngay từ đầu chỉ là nhân loại bị luồng năng lượng này ô nhiễm, sau đó là động vật, rồi đến thực vật, cuối cùng.... Địa cầu liền biến thành một vùng đất chết.

Hắn là dị năng giả hệ ám duy nhất trên thế giới, không sợ nguồn năng lượng này nên vẫn còn tốt. Cũng như Nhiếp Nghị, nếu không thể chống lại mà hít vào nguồn không khí ô nhiễm, thì cũng có thể biến thành tang thi.

Những người đi theo hắn, phần lớn đều tử vong vì nguyên nhân đó.

Đương nhiên, đó đều là những chuyện xảy ra sau mạt thế, trước mắt còn không phải lo sợ vì việc đó. Hiện tại trên địa cầu còn vô số những người vẫn bình thường, thực vật và động vật cũng đều bình thường. Mặc dù không khí đầy ô nhiễm, nhưng so với sau này thì cũng còn rất trong lành.

Tề Cảnh Thần tham lam hít vào bẩu không khí chất lượng kém ấy, lại có cảm giác rất hạnh phúc. Chỉ là thực nhanh, hắn cảm thấy tất cả đều rất buồn cười.

Hắn không biết rốt cục vì sao mình lại trở về thời điểm đầu mạt thế, nhưng lại cảm thấy tất cả đều không có ý nghĩa. Nếu nhân loại sau này đều chết hết, mình sống lại một lần, thử hỏi còn ý nghĩa gì.

Có lẽ đợi này hắn sẽ càng thêm cẩn thận, không cho em gái cùng bạn của nàng biết đặc thù của mình, cũng không phải trải qua những gì thống khổ đã từng trải. Nhưng, liệu có ý nghĩa gì không? Cuối cùng, chẳng phải vẫn sẽ chết, sẽ chết hết sao?

Nghĩ đến những cảnh tượng mà mình nhìn thấy trước khi chết, Tề Cảnh Thần cảm giác không còn sức lực, cũng không muốn quan tâm đến em gái đang khóc thút thít kia, nằm trên giường như cũ không nhúc nhích.

Tiếng kêu bên ngoài đã biến mất, sau đó cửa phòng của Tề Cảnh Thần bị gõ vang, sau đó thanh âm khóc nức nở của em gái Tề Dao Dao vang lên. “Tề Cảnh Thần, Tề Cảnh Thần, ngươi mau ra đây, bên ngoài đã có chuyện xảy ra!”

Mạt thế tiến đến, rất nhiều người vừa ngủ một giấc thật ngon, nhưng khi thức dậy thì đã thấy cả thế giới biến dạng. Bọn họ vội vàng gọi khắp nơi tìm kiếm người thân, an ủi lẫn nhau…

Tề Cảnh Thần trước đây cũng giống hệt những người đó. Nhưng bây giờ, đến cả tiếng gọi của em gái mà hắn cũng lười nghe.

“Dao Dao, anh trai ngươi không phải cũng đã biến thành quái vật chứ?” Đi theo Tề Dao Dao tới thành phố này du ngoạn, đúng hơn là đến chỗ Tề Cảnh Thần chực ăn chực uống – bạn thân Tề Dao Dao, Quan Giai Ngữ thấp giọng nói.

Tề Dao Dao và Quan Giai Ngữ bây giờ cũng chỉ vừa mười bốn tuổi, mặc kệ các nàng tính cách như thế nào, nói đến cùng vẫn là tiểu cô nương chưa trải qua sự tình gì. Suy đoán như vậy, một lúc sau, liền ở phía ngoài cửa phòng Tề Cảnh Thần ôm nhau khóc rống lên.

Hai người khóc thật thảm. Trong phòng, Tề Cảnh Thần nghe được tiếng khóc như vậy, còn cảm thấy khá tốt – hắn bây giờ muốn bên cạnh mình có một chút nhân khí.

Cũng không biết là hắn sau mạt thế mang theo một ít tinh thần lực đến thân thể này hay là hắn lúc này cũng đã có tinh thần lực, mà dù cách một bức tường, Tề Cảnh Thần vẫn nghe thấy thanh âm phía ngoài rất rõ ràng.

Trong tiếng khóc của em gái, hắn nhắm mắt lại.

Cái gọi là mạt thế, kì thực là bị thứ mà các nhà khoa học gọi là “vật chất hắc ám” mang nặng lượng tạo thành trên địa cầu. Không ai biết năng lượng hắc ám này là từ đâu tới, chỉ biết là năng lượng đó hủy diệt địa cầu. Nhưng ở lúc mạt thế bắt đầu, kỳ thật còn có một luồng năng lượng khác cũng tới địa cầu.

Có một số người sẽ hấp thụ những thuộc tính khác nhau của nguồn năng lượng đó, sau đó trở thành dị năng giả.

Dị năng giả lúc mới bắt đầu thức tỉnh đã chịu sự cải tạo của năng lượng, trên người sẽ không thoải mái, phát sốt, thậm chí hôn mê. Chuyện này xảy ra liên tiếp mấy giờ, thậm chỉ mấy ngày, chỉ cần vượt qua, sau này bọn hắn sẽ có được năng lực thần kì.

Tề Cảnh Thần lúc này cảm thấy cả người không thoải mái, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, chỉ muốn ngủ thẳng một giấc đến khi trời tối.

Đời trước, hắn lúc đầu cũng không biết đây là bệnh trạng lúc thức tỉnh dị năng, cố gắng an ủi em gái, an ủi xong lại nhân lúc trong khu vực này không có mấy tang thi đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, làm thân thể càng không dễ chịu. Sau hắn mới biết đây là bệnh trạng thức tỉnh dị năng, nhưng bởi vì thân thể chậm chạp chưa thức tỉnh, hắn còn cho rằng mình không phải thức tỉnh dị năng mà chỉ là cơ thể không thoải mái.

Mạt thế tiến đến, thế nhưng hắn lại bị bệnh, như vậy không phải là liên lụy người khác sao? Thời gian đó, hắn một mặt phỉ nhổ thân thể mình không tốt, một mặt kiên trì cùng các nam nhân khác đi ra tìm vật tư. Sau đó, bị tang thi cắn…

Dị năng của hắn mặc dù đặc thù, nhưng ở thời điểm mạt thế bắt đầu lại vô cùng nhỏ yếu. Đoạn thời gian đó, mang theo hai nữ hài tử mười bốn tuổi, quả thực vô cùng chật vật. Sau này bị bạn của Tề Dao Dao bán, rồi đến cả thời điểm bị người ta “quyển dưỡng”, bởi vì thân thể như thế nên một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Cũng không biết có phải do dị năng hắc ám quá mức cường đại, nghịch ý trời hay không mãi cho đến mùa đông thứ hai khi mạt thế tiến đến, khi hắn cho rằng bản thân phải chết không còn gì nghi ngờ thì dị năng cuối cùng mới thức tỉnh. Hắn chính là dị năng giả cấp ba, còn có tinh thần lực vô cùng cường đại.

Ở mạt thế sau này, dị năng giả cấp ba chẳng là gì, nhưng ở thời điểm đó, dị năng giả mạnh nhất cũng chỉ có cấp ba mà thôi.

Tề Cảnh Thần nằm tại chính trong phòng ngủ của mình, nhưng âm thanh ngoài cửa lại nghe không sót một chữ nào. Đời trước em gái bị sợ hãi, là hắn gọi điện thoại cho ba mẹ. Lúc này, em gái hắn tự mình gọi điện thoại, chỉ là cùng lần trước giống nhau, đều không ai nghe máy.

Tề Cảnh Thần cũng không rõ rốt cục ba mẹ nuôi của mình bị làm sao, nhưng hắn đời trước khi tự do đã trở về xem qua: khi đó nơi ba mẹ hắn sống đã sớm không còn vật sống nào, phụ cận cũng không có khu an toàn.

Ba mẹ nuôi của hắn không tiếp điện thoại, hẳn là cũng bị biến thành tang thi khi mạt thế tiến đến.

Nghĩ đến dựa vào thân mình với thân thể đang bệnh, làm như thế nào cũng không có khả năng mang theo hai nữ hài tử trở về thành thị nơi ba mẹ hắn sinh sống. Tề Cảnh Thần hoàn toàn đem việc này buông xuống, không có giống với kiếp trước chỉ một mực muốn về nhà.

Cẩn thận ngẫm lại, nếu giờ này ba mẹ nuôi của hắn còn sống, thì khối thân thể này cũng cứu không được mà chỉ rước họa vào thân, không phải rồi cũng chết?

Mà dù sao đều phải chết, còn không bằng chết ngay từ đầu, tốt xấu gì cũng không phải trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng về sau nữa.






Thứ Tư, 17 tháng 1, 2018

CHƯƠNG 1: Nhân loại cuối cùng.

Toàn bộ thế giới đều xám xịt một mảnh, liếc mắt nhìn lại cơ hồ nhìn không thấy bất cứ cái gì tươi sáng.

Nếu chỉ là một chỗ như vậy, có lẽ không tính là cái gì, nhưng hiện tại toàn bộ địa cầu đều là như thế này.

Mặt trời ở trên cao nguyên bản sáng ngời màu lửa đỏ, hiện tại xuyên thấu qua màn không khí xám đen, cuối cùng chỉ còn thấy một cái bóng xám xám hình tròn.

Nếu trên địa cầu còn có thực vật, nhất định sẽ bởi vì ánh mặt trời bị che mất mà chết rất nhiều. Nhưng vấn đề là, tất cả thực vật đã bị diệt sạch toàn bộ mất rồi.

Không, chúng nó kì thật không có hoàn toàn bị tiêu diệt. Tại đây, trên đỉnh núi cao nhất của địa cầu, vẫn còn một mảnh nhỏ cỏ to bằng móng tay!!!

Loại cỏ này trước mạt thế là vô cùng nhiều, chúng phát triển nhanh như chớp mắt, thường tạo thành cả một thảm cỏ, khắp nơi đều có thể thấy được. Thế nhưng người biết tên gọi của chúng là rất ít, mọi người đều chưa từng chú ý đến nó mà có thói quen đạp nó dưới chân.

Nhưng hiện tại, nó thành gốc cây thực vật còn lại duy nhất trên địa cầu, bị người ta đựng trong một cái bình thủy tinh trong suốt, vươn thân mình mang đến cho thế giới này một tia hi vọng cuối cùng.

Một người mang trên mình chiếc áo khoác đen nặng nề đem bình thủy tinh ôm vào trong ngực, mang đến cho thứ phía trong một mảnh ấm áp, đem theo nó đứng ở nơi gần với mặt trời nhất tưởng chừng như có thể phơi nắng, rồi nhìn nó bằng ánh mắt giống như đồ vật quý giá nhất.

Nó cũng quả thực quý giá, bởi vì những loài thực vật so với nó xinh đẹp hơn, hay so với nó cao lớn hơn, đều đã biến dị hoặc chết hết khi tận thế tới.

Người mặc áo đen lẳng lặng đứng ở nơi cao nhất này, dùng áo choàng màu đen đem chính mình bọc kín không kẽ hở. Cả người hắn so với thế giới này giống nhau, mang đến cho người ta nặng nề tử khí, nhưng xung quanh hắn lại vô cùng sạch sẽ. Những cuộn sương mù mờ mịt chuyển động không ngớt, lại hoàn toàn không thể đột phá tiến vào gần hắn quá một thước, như bị một cái lồng trong suốt hoàn toàn ngăn ở bên ngoài.

Kia cũng xác thực là một cái lồng, hoặc nói đúng hơn đó là năng lực mà chỉ có dị năng giả cấp bảy trở lên mới có khả năng có được.

Người áo đen đứng yên ở đó thật lâu thật lâu, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cái bình thủy tinh trên tay. Thẳng đến khi phía dưới truyền đến động tĩnh, hắn mới ngoái đầu nhìn lại.

Một mạt thân ảnh màu đỏ tươi rẽ màn sương xám chạy tới. Bên cạnh người nọ có không ít cây cối đen thui hướng hắn công kích, nhưng đều bị lửa đỏ xung quanh thân hắn đẩy ra xa, không những không làm tổn thương được hắn, mà còn không khiến tốc độ của hắn giảm bớt.

Năng lượng của người áo đen tạo nên mấy tầng cuộn sóng, giây tiếp theo, đám cây cối màu đen ấy tất cả cùng rút lui.

“Chủ thượng, ta đã trở về.” Tóc tùy ý cắt, trên cằm không ít râu nhưng vẫn toát ra vẻ thành thục, nam nhân mang chính mình đến bên cạnh người áo đen. Y phục hắn rách tung tóe, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng trong lồng ngực lại dùng hết sức che chở cái gì.

Người áo đen không để ý hắn, quay đầu lại nhìn về phía bình thủy tinh đang cầm trên tay.

“Chủ thượng, ta tìm được một chút đồ ăn.” Nam nhân mang năng lượng đỏ, hay nói đúng hơn là năng lượng hệ hỏa một chút cũng không để ý việc người áo đen coi thường mình.

Hắn tiến lên ngồi cạnh người áo đen, đem không gian năng lượng của hai người cũng kề lại gần nhau, sau đó liền đem đồ vật trong ngực lấy ra. Đó là mấy cái vò, loại vò này là sau tận thế có một số căn cứ tạo ra, nhưng những căn cứ có thể tạo ra vò này đều đã biến mất ít nhất 5 năm, nên khẳng định vò đó cũng đã quá hạn.

“Số đồ ăn này được người ta bảo quản rất tốt, tuy là quá thời hạn, nhưng vẫn có thể ăn.” Dùng năng lực hỏa che chở chính mình khỏi sương xám xung quanh, hắn vươn bàn tay khô nứt cầm những cái vò đó hướng về phía người áo đen đưa tới, lại phát hiện người kia không hề cầm lấy, trên mặt lập tức xuất hiện một tia ảm đạm.

“Ngươi ăn đi.” Người áo đen cuối cùng cũng cất tiếng nói, thanh âm của hắn khàn khan, lại có một chút ý vị kì lạ.

“Ta đã ăn qua.” Dị năng giả hệ hỏa cười nói. “Ngươi ăn một chút đi.”

Hắn một bên nói, một bên mở một cái vò ra, sau đó biểu hiện thật nhanh liền cứng đờ… Phía trong cái vò chỉ còn lại một mảnh đen tuyền.

Hiển nhiên, cái vò này đã bị những vật chất màu đen đáng chết kia làm ô nhiễm.

Dị năng giả hệ hỏa hẳn đã sớm tạo thành thói quen nhìn những thứ như vậy, dừng lại một chút liền bắt đầu mở những cái vò khác. Hắn đem tất cả vò mở ra, cuối cùng cũng tìm được một cái còn ăn được. “Ta đã nói mà, mang từ trong tầng tầng lớp lớp phòng thí nghiệm ra, đâu có thể đều hư hết chứ.”

Hắn tiêu sái cười cười, rồi sau đó đem cái vò duy nhất kia đưa đến trước mặt người áo đen.

“Mỗi người một nửa.” Người áo đen lời ít ý nhiều nói.

Dị năng giả hệ hỏa lại không có phản đối, hắn cười nói. “Được, nhưng ta đã ăn rồi, một nửa kia của ta để ăn sau.”

Người áo đen nhìn chằm chằm dị năng giả hệ hỏa tròn chốc lát, cuối cùng trước ánh mắt chờ mong của người kia mà ăn nửa cái vò. Cái vò này tuy rằng không bị ô nhiễm, nhưng đã sớm quá thời hạn, hương vị có thể nói là rất đáng sợ. Bất quá người áo đen đã sớm tạo thành thói quen ăn những thứ khiến người buồn nôn, lúc này có thể mặt không đổi sắc đem đồ vật nuốt xuống, sau đó liền đem một nửa còn lại đưa người kia.

“Ta không có sức lực đem không gian mở lớn, vẫn là để ở chỗ của ngươi đi.” Dị năng giả hệ hỏa nói, đồng thời thu nhỏ không gian của mình kề ở bên cạnh người áo đen.

Người áo đen nhìn hắn một cái, không gian đột nhiên mở rộng, bao quanh cả người kia.

Dị năng giả hệ hỏa lộ sắc mặt vui mừng, để không gian của mình hòa tan vào không gian của người kia, rồi ngồi xuống bên cạnh người áo đen. “Chủ thượng, vẫn là ngươi đối với ta tốt nhất.”

Người áo đen lần này lại không nói chuyện. Dị năng giả hệ hỏa cũng không để bụng, lại nói. “Chủ thượng, ngươi cũng ngồi xuống đi. Đứng hoài không mệt sao?”

Người áo đen chậm rãi ngồi xuống. Dị năng giả hệ hỏa nhanh chóng dựa vào người kia, đồng thời nói nhiều lên. “Chủ thượng, hai chúng ta thật sự là ghê gớm, hiện tại trở thành hai người sống đến cuối cùng. Những người lúc trước mắng chúng ta không được chết tử tế, kết quả bọn nọ chết sạch, còn chúng ta còn sống.”

Dị năng giả hệ hỏa cũng không hi vọng được đáp lại. Hắn đột nhiên tươi cười, nói. “Tề Cảnh Thần, thật tốt khi có thể quen biết ngươi.”

Người áo đen đã thật lâu không có nghe người khác kêu tên chính mình, nhưng hắn vẫn là một chút phản ứng đều không có.

“Tề Cảnh Thần, trên thế giới này cũng chỉ còn sót lại hai chúng ta. Nếu chúng ta cũng không nói chuyện thì thật sự quá quạnh quẽ, ngươi cùng ta trò chuyện đi.” Dị năng giả hệ hỏa lại nói. Lúc trước hắn còn cung kính gọi người áo đen là “chủ thượng”, giờ lại liên tục goi thẳng tên người kia.

“Nói cái gì?” Người áo đen hỏi.

“Ngươi còn nhớ rõ tên của ta không? Kêu ta vài tiếng cho ta nghe một chút.”

Người áo đen nhìn dị năng giả hệ hỏa, rồi thanh âm khàn khàn vang lên. “Nhiếp Nghị.”

“Tề Cảnh Thần, ngươi nói thế giới sao lại biến thành cái dạng này chứ? Nếu rằng sớm biết sẽ xảy ra như vậy, ta lúc trước phải hưởng thụ sinh sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không cần cù chăm chỉ mà mỗi ngày tăng ca vì phát triển công ty.”

“Được rồi, cũng không thể nói như vậy. Nếu không phải ta luôn nỗ lực, sao có thể sống đến hiện tại. Ta cũng đem chính mình biến thành người thứ hai sống sót.”

“Ta thật sự cao hứng có thể nhận thức ngươi. Khi đó ta cho rẳng ta sẽ chết, là ngươi đã cứu ta…” Nhiếp Nghị lải nhải mà nói. Sương mù xung quanh bọn họ càng ngày càng đậm, hiện tại đã biến thành màu đen. – Mặt trời, xuống núi…

“Là ngươi đã cứu ta.” Người áo đen nói.

“Nếu lúc ấy ta không cứu ngươi, ngươi cũng vẫn không chết. Nhưng nếu ngươi không cứu ta, ta đã chết rồi. Khi đó ta cái gì cũng chưa… Ngươi cứu ta thời điểm đó, ta liền tin tưởng thế giới vẫn còn người tốt. Ta nhất định không để ngươi chết.”

Người áo đen trầm mặc.

“Tề Cảnh Thần, ngươi cùng ta tán gẫu sinh hoạt trước tận thế của ngươi đi. Ta đã sớm đem chuyện của ta nói hết cho ngươi, ngươi có phải cũng nên đem chuyện của ngươi nói với ta?” Nhiếp Nghị cười nói.

Hiện tại trời đã hoàn toàn tối sầm. Nhưng Nhiếp Nghị là người người áo đen quen thuộc nhất, hắn chỉ bằng tưởng tượng liền có thể thấy biểu tình của Nhiếp Nghị.

“Ta sự tình trước kia đều không có gì đáng nói.”

“Như thế nào có thể không đáng nói. Ta rất muốn biết ~” Nhiếp Nghị ở trong bóng đêm thật tươi cười – người cường giả nhất thế giới này, rốt cục trông như thế nào, cho tới nay cũng chỉ có mình hắn biết. Loại cảm giác này thật sự rất tốt, chỉ tiếc, hắn đối với chuyện trước kia của Tề Cảnh Thần vẫn như cũ không biết.

Người áo đen trầm mặc trong chốc lát. “Lúc ta còn rất nhỏ, bố mẹ ta li hôn. Họ đều không cần ta, nên ông bà đem ta cho một nhà trong thôn, họ Tề…”

Người áo đen luôn không thích cùng người khác nói về thân thế của mình. Mạt thế tiến đến, sau đó hắn trải qua cực đại thống khổ, hắn liền cả tên của mình đều không muốn nói cho người khác. Nhưng lúc này, hắn thong thả chậm rãi mà đem từng cái mình từng trải qua nói ra, những thống khổ tuyệt vọng mà hắn đã trải qua, cũng đều nói ra hết.

Hắn là sau mạt thế được công nhận là người tà ác nhất thế giới, chuyện đã làm lưu truyền rất rộng. Hắn đưa tới tang thi hủy hoại một căn cứ lớn rất an toàn của nhân loại, sau đó lại đơn thương độc mã giết chết gần nửa số cao thủ.

Mấy năm sau, hắn ở phía đối lập với nhân loại, vô số người muốn giết hắn. Chỉ là thực lực của hắn quá cường đại, hơn nữa dị năng của hắn có thể làm lơ mọi sự công kích của tang thi, thậm chí còn có thể thao túng một vài tang thi dị năng hắc ám cấp thấp, cho nên căn bản không ai có thể tổn thương hắn. Sau đó, có không ít người vì an toàn hoặc là người nhà tụ tập bên dưới trướng của hắn. Khi đó, bên người hắn là phi thường náo nhiệt.

Đáng tiếc, cuối cùng chỉ còn có hai người – là hắn và Nhiếp Nghị.

Động vật đều biết thành tang thi chỉ biết công kích, thực vật đều không hề là màu xanh biếc mà là quỷ dị mang theo độc tố màu đen. Trừ những dị năng giả hệ thủy cấp năm trở lên, không ai có thể làm sạch nước… Nhân loại còn sống sót thế nào?

Nhìn đến những người bên cạnh càng ngày càng ít, nhìn trên thế giới mỗi mảnh đất đai đều bị màu đen nhuộm dần, thực sự không thể nào dễ chịu.

Thực lực của hắn rất mạnh, có thể dung năng lượng đem hắc ám năng lượng ngăn hết ở bên ngoài, nhưng cũng chỉ có thể duy trì ở địa phương nhỏ.

Trước đây, hắn vì có thể lưu lại một chút sinh cơ liền đứng thật lâu ở một chỗ, rồi ở bên người trồng đủ loại hoa quả. Nhưng sau này, dị năng giả ở phía đối lập hắn muốn cùng hắn đồng vu quy tận, nên tất cả đều bị hủy hoại.

Hiện tại, còn dư lại cũng chỉ có cọng cỏ trên tay hắn, và một người nữa là Nhiếp Nghị.

Nhiếp Nghị, sớm hay muộn cũng sẽ chết.

Người áo đen dừng lời nói, người bên cạnh đã dựa toàn bộ cơ thể vào hắn, cũng đã… không còn hô hấp.

Tất cả đều bị ô nhiễm, mà ở nơi có thể bảo tồn đồ ăn, làm sao không có tang thi cường đại?

Hắn có thể khống chế tang thi, lại chỉ dừng lại ở một tí cấp thấp, những tang thi cường đại đó cũng sẽ làm hắn thương tổn, Nhiếp Nghị cùng chúng đối chọi đâu có thể không phải trả giá đắt?

Người áo đen sờ sờ người kia, quả nhiên ở trên lưng đối phương sờ được vài vết thương thật lớn.

Lúc Nhiếp Nghị vừa tới, hắn còn không có phát hiện điểm này, nhưng khi Nhiếp Nghị tới gần hắn, rồi sau đó lại tiến vào không gian phòng hộ của hắn, hắn liền biết Nhiếp Nghị bị thương.

Hắn cái gì cũng đều không nói. Tới tình trạng này rồi, trái phải đều phải chết, nói cùng không nói, có gì khác nhau? Hơn nữa hắn căn bản không có phương pháp cứu Nhiếp Nghị.

Nhiếp Nghị đại khái cũng biết điểm này, mới có thể hỏi hắn nhiều như vậy… Chỉ là, cuối cùng vẫn không đợi hắn nói xong, Nhiếp Nghị đã chết.

Kỳ thật, có thể nhận thức Nhiếp Nghị với hắn cũng là tốt. Nếu không có Nhiếp Nghị, đại khái là sau khi báo đại thù, hắn chỉ sợ cũng sẽ chết.

Tồn tại, thật sự một chút ý nghĩa cũng đều không có.

Chính là, Nhiếp Nghị muốn cho hắn tồn tại, còn để cho hắn nửa cái vò.

Người áo đen đem thân thể Nhiếp Nghị hoạt động một chút, đem đặt trên đùi mình, dùng không gian của mình đem Nhiếp Nghị bọc kín không kẽ hở -- người này ở bên người hắn, sẽ không bị năng lượng hắc ám bên ngoài đó biến thành tang thi…

Hai ngày sau, người áo đen đem nửa cái vò còn dư lại càng ngày càng có mùi vị ghê tởm kia ăn nốt, rồi uống một chút nước Nhiếp Nghị đã dùng dị năng hệ Thủy của hắn sớm chuẩn bị.

Lại qua mười ngày, người áo đen hướng bình thủy tinh trong tay cho vào một chút nước, sau đó đem bình thủy tinh hoàn toàn bịt kín.

“Ta sẽ chết, hy vọng ngươi có thể sống thêm mấy ngày… tuy rằng rất khó rất khó…” Người áo đen dung bàn tay khô gầy tựa hồ chỉ còn lại da bọc xương đem bình thủy tinh đặt trên mặt đất, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Cơ hồ không bao lâu, cỏ trong bình liền héo.

Mạt thế tiến đến, rất nhiều nhà khoa học đều muốn chế tạo vòng phong bế sinh thái để nhân loại có thể sống sót, nhưng bọn họ tất cả đều thất bại. Bình thủy tinh này, sao có thể ngăn cản được hắc ám ngoài kia?

Trên địa cầu, từ đây không còn vật gì còn sống.

Tác giả có lời muốn nói: Tân văn khai trương ~~~

















Chỉ nam tìm đường chết của BOSS

Chỉ nam tìm đường chết của BOSS
Tên gốc: BOSS tìm tử chỉ nam
Tác giả: Quyết Tuyệt
Thể loại: trùng sinh, mạt thế, dị năng
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit: Đang lết
Edit: Lam
Beta: ICE, Chan
Edit này không đảm bảo chính xác 100%, chủ yếu dựa vào raw. Mong đừng ai mang nó ra khỏi nhà của ta. TKS ALL <3

VĂN ÁN:

Tận thế, đại BOSS xấu xa và tiểu đệ luôn trung thành và tận tâm của hắn, may mắn trở thành những người duy nhất sống sót trên địa cầu. Hắn mang theo tiểu đệ song song trùng sinh…

Hắn trùng sinh rồi, thì sẽ muốn làm gì? Là thống trị thế giới, hay hủy diệt thế giới?

Đại BOSS tỏ vẻ, hắn đối với những thứ đó không hề có hứng thú, thầm nghĩ đến cái chết…

Tiểu đệ trung thành vì muốn lão đại một lòng muốn chết của mình tiếp tục sống mà không bài trừ cả những thủ đoạn tồi tệ nhất. Sau khi hầu hạ đại boss đến thoải mái dễ chịu, sau đó bất đắc dĩ phát hiện… phong cách của BOSS đại nhân càng ngày càng không đúng rồi a~

Chú ý:
1. Song trọng sinh, BOSS thụ, kỳ thật tiểu công không hề nhỏ, công sủng thụ.

2. Văn phong không u ám, hậu quả của việc BOSS đại nhân tiêu cực chán đời rất khả quan.

3. Đây là một bộ truyện lấy bối cảnh mạt thế.

Nội dung nhãn: Tình cảm, dị năng, trùng sinh, mạt thế.

Nhân vật chính: Tề Cảnh Thần, Nhiếp Nghị.

Tiết tử
Chương 1: Nhân loại cuối cùng

Chỉ nam tìm đường chết của BOSS - Tiết tử

Đại BOSS hắc ám Tề Cảnh Thần trùng sinh về trước tận thế. Đã trải qua mạt thế đầy tuyệt vọng, hắn không nghĩ đến việc tranh vương tranh bá báo thù rửa hận, chỉ thầm nghĩ đến cái chết…

May mắn tiểu đệ của BOSS đại nhân là Nhiếp Nghị cũng trùng sinh. Nhiếp Nghị mang theo chính mình cùng Tề Cảnh Thần trong bối cảnh tận thế phát triển thế lực, cải biến nhiều chuyện trước tận thế…

Theo thời gian trôi qua, quan hệ của hai người chậm rãi phát sinh biến hóa, đồng thời phát hiện trên thế giới, người trùng sinh không chỉ có bọn họ…

Đây là bộ truyện có nội dung thăng cấp trong tận thế và trùng sinh. Đây là đề tài thực phổ thông, quen thuộc, nhưng tác giả xây dựng được nhiều phương diện độc đáo, đắp nặn hình ảnh tiểu thụ một lòng muốn chết, còn tiểu công trăm phương ngàn kế không để tiểu thụ chết. Công thụ hai người cùng hành động phi thường thú vị, những hiểu lầm của người xung quanh với họ càng khiến cho độc giả phải ôm bụng cười. Tác giả hành văn lưu loát, đổi mới rất nhanh, khiến người đọc tự có cảm giác muốn đọc tiếp.