Toàn bộ thế giới
đều xám xịt một mảnh, liếc mắt nhìn lại cơ hồ nhìn không thấy bất cứ cái gì
tươi sáng.
Nếu chỉ là một
chỗ như vậy, có lẽ không tính là cái gì, nhưng hiện tại toàn bộ địa cầu đều là
như thế này.
Mặt trời ở trên
cao nguyên bản sáng ngời màu lửa đỏ, hiện tại xuyên thấu qua màn không khí xám
đen, cuối cùng chỉ còn thấy một cái bóng xám xám hình tròn.
Nếu trên địa cầu
còn có thực vật, nhất định sẽ bởi vì ánh mặt trời bị che mất mà chết rất nhiều.
Nhưng vấn đề là, tất cả thực vật đã bị diệt sạch toàn bộ mất rồi.
Không, chúng nó
kì thật không có hoàn toàn bị tiêu diệt. Tại đây, trên đỉnh núi cao nhất của địa
cầu, vẫn còn một mảnh nhỏ cỏ to bằng móng tay!!!
Loại cỏ này trước
mạt thế là vô cùng nhiều, chúng phát triển nhanh như chớp mắt, thường tạo thành
cả một thảm cỏ, khắp nơi đều có thể thấy được. Thế nhưng người biết tên gọi của
chúng là rất ít, mọi người đều chưa từng chú ý đến nó mà có thói quen đạp nó dưới
chân.
Nhưng hiện tại,
nó thành gốc cây thực vật còn lại duy nhất trên địa cầu, bị người ta đựng trong
một cái bình thủy tinh trong suốt, vươn thân mình mang đến cho thế giới này một
tia hi vọng cuối cùng.
Một người mang
trên mình chiếc áo khoác đen nặng nề đem bình thủy tinh ôm vào trong ngực, mang
đến cho thứ phía trong một mảnh ấm áp, đem theo nó đứng ở nơi gần với mặt trời
nhất tưởng chừng như có thể phơi nắng, rồi nhìn nó bằng ánh mắt giống như đồ vật
quý giá nhất.
Nó cũng quả thực
quý giá, bởi vì những loài thực vật so với nó xinh đẹp hơn, hay so với nó cao lớn
hơn, đều đã biến dị hoặc chết hết khi tận thế tới.
Người mặc áo đen
lẳng lặng đứng ở nơi cao nhất này, dùng áo choàng màu đen đem chính mình bọc
kín không kẽ hở. Cả người hắn so với thế giới này giống nhau, mang đến cho người
ta nặng nề tử khí, nhưng xung quanh hắn lại vô cùng sạch sẽ. Những cuộn sương
mù mờ mịt chuyển động không ngớt, lại hoàn toàn không thể đột phá tiến vào gần
hắn quá một thước, như bị một cái lồng trong suốt hoàn toàn ngăn ở bên ngoài.
Kia cũng xác thực
là một cái lồng, hoặc nói đúng hơn đó là năng lực mà chỉ có dị năng giả cấp bảy
trở lên mới có khả năng có được.
Người áo đen đứng
yên ở đó thật lâu thật lâu, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cái bình thủy
tinh trên tay. Thẳng đến khi phía dưới truyền đến động tĩnh, hắn mới ngoái đầu
nhìn lại.
Một mạt thân ảnh
màu đỏ tươi rẽ màn sương xám chạy tới. Bên cạnh người nọ có không ít cây cối
đen thui hướng hắn công kích, nhưng đều bị lửa đỏ xung quanh thân hắn đẩy ra
xa, không những không làm tổn thương được hắn, mà còn không khiến tốc độ của hắn
giảm bớt.
Năng lượng của
người áo đen tạo nên mấy tầng cuộn sóng, giây tiếp theo, đám cây cối màu đen ấy
tất cả cùng rút lui.
“Chủ thượng, ta
đã trở về.” Tóc tùy ý cắt, trên cằm không ít râu nhưng vẫn toát ra vẻ thành thục,
nam nhân mang chính mình đến bên cạnh người áo đen. Y phục hắn rách tung tóe,
thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng trong lồng ngực lại dùng hết sức che chở cái
gì.
Người áo đen
không để ý hắn, quay đầu lại nhìn về phía bình thủy tinh đang cầm trên tay.
“Chủ thượng, ta
tìm được một chút đồ ăn.” Nam nhân mang năng lượng đỏ, hay nói đúng hơn là năng
lượng hệ hỏa một chút cũng không để ý việc người áo đen coi thường mình.
Hắn tiến lên ngồi
cạnh người áo đen, đem không gian năng lượng của hai người cũng kề lại gần
nhau, sau đó liền đem đồ vật trong ngực lấy ra. Đó là mấy cái vò, loại vò này
là sau tận thế có một số căn cứ tạo ra, nhưng những căn cứ có thể tạo ra vò này
đều đã biến mất ít nhất 5 năm, nên khẳng định vò đó cũng đã quá hạn.
“Số đồ ăn này được
người ta bảo quản rất tốt, tuy là quá thời hạn, nhưng vẫn có thể ăn.” Dùng năng
lực hỏa che chở chính mình khỏi sương xám xung quanh, hắn vươn bàn tay khô nứt
cầm những cái vò đó hướng về phía người áo đen đưa tới, lại phát hiện người kia
không hề cầm lấy, trên mặt lập tức xuất hiện một tia ảm đạm.
“Ngươi ăn đi.”
Người áo đen cuối cùng cũng cất tiếng nói, thanh âm của hắn khàn khan, lại có một
chút ý vị kì lạ.
“Ta đã ăn qua.”
Dị năng giả hệ hỏa cười nói. “Ngươi ăn một chút đi.”
Hắn một bên nói,
một bên mở một cái vò ra, sau đó biểu hiện thật nhanh liền cứng đờ… Phía trong
cái vò chỉ còn lại một mảnh đen tuyền.
Hiển nhiên, cái
vò này đã bị những vật chất màu đen đáng chết kia làm ô nhiễm.
Dị năng giả hệ hỏa
hẳn đã sớm tạo thành thói quen nhìn những thứ như vậy, dừng lại một chút liền bắt
đầu mở những cái vò khác. Hắn đem tất cả vò mở ra, cuối cùng cũng tìm được một
cái còn ăn được. “Ta đã nói mà, mang từ trong tầng tầng lớp lớp phòng thí nghiệm
ra, đâu có thể đều hư hết chứ.”
Hắn tiêu sái cười
cười, rồi sau đó đem cái vò duy nhất kia đưa đến trước mặt người áo đen.
“Mỗi người một nửa.”
Người áo đen lời ít ý nhiều nói.
Dị năng giả hệ hỏa
lại không có phản đối, hắn cười nói. “Được, nhưng ta đã ăn rồi, một nửa kia của
ta để ăn sau.”
Người áo đen
nhìn chằm chằm dị năng giả hệ hỏa tròn chốc lát, cuối cùng trước ánh mắt chờ
mong của người kia mà ăn nửa cái vò. Cái vò này tuy rằng không bị ô nhiễm,
nhưng đã sớm quá thời hạn, hương vị có thể nói là rất đáng sợ. Bất quá người áo
đen đã sớm tạo thành thói quen ăn những thứ khiến người buồn nôn, lúc này có thể
mặt không đổi sắc đem đồ vật nuốt xuống, sau đó liền đem một nửa còn lại đưa
người kia.
“Ta không có sức
lực đem không gian mở lớn, vẫn là để ở chỗ của ngươi đi.” Dị năng giả hệ hỏa
nói, đồng thời thu nhỏ không gian của mình kề ở bên cạnh người áo đen.
Người áo đen
nhìn hắn một cái, không gian đột nhiên mở rộng, bao quanh cả người kia.
Dị năng giả hệ hỏa
lộ sắc mặt vui mừng, để không gian của mình hòa tan vào không gian của người
kia, rồi ngồi xuống bên cạnh người áo đen. “Chủ thượng, vẫn là ngươi đối với ta
tốt nhất.”
Người áo đen lần
này lại không nói chuyện. Dị năng giả hệ hỏa cũng không để bụng, lại nói. “Chủ
thượng, ngươi cũng ngồi xuống đi. Đứng hoài không mệt sao?”
Người áo đen chậm
rãi ngồi xuống. Dị năng giả hệ hỏa nhanh chóng dựa vào người kia, đồng thời nói
nhiều lên. “Chủ thượng, hai chúng ta thật sự là ghê gớm, hiện tại trở thành hai
người sống đến cuối cùng. Những người lúc trước mắng chúng ta không được chết tử
tế, kết quả bọn nọ chết sạch, còn chúng ta còn sống.”
Dị năng giả hệ hỏa
cũng không hi vọng được đáp lại. Hắn đột nhiên tươi cười, nói. “Tề Cảnh Thần,
thật tốt khi có thể quen biết ngươi.”
Người áo đen đã
thật lâu không có nghe người khác kêu tên chính mình, nhưng hắn vẫn là một chút
phản ứng đều không có.
“Tề Cảnh Thần,
trên thế giới này cũng chỉ còn sót lại hai chúng ta. Nếu chúng ta cũng không
nói chuyện thì thật sự quá quạnh quẽ, ngươi cùng ta trò chuyện đi.” Dị năng giả
hệ hỏa lại nói. Lúc trước hắn còn cung kính gọi người áo đen là “chủ thượng”,
giờ lại liên tục goi thẳng tên người kia.
“Nói cái gì?”
Người áo đen hỏi.
“Ngươi còn nhớ
rõ tên của ta không? Kêu ta vài tiếng cho ta nghe một chút.”
Người áo đen
nhìn dị năng giả hệ hỏa, rồi thanh âm khàn khàn vang lên. “Nhiếp Nghị.”
“Tề Cảnh Thần,
ngươi nói thế giới sao lại biến thành cái dạng này chứ? Nếu rằng sớm biết sẽ xảy
ra như vậy, ta lúc trước phải hưởng thụ sinh sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không
cần cù chăm chỉ mà mỗi ngày tăng ca vì phát triển công ty.”
“Được rồi, cũng
không thể nói như vậy. Nếu không phải ta luôn nỗ lực, sao có thể sống đến hiện
tại. Ta cũng đem chính mình biến thành người thứ hai sống sót.”
“Ta thật sự cao hứng
có thể nhận thức ngươi. Khi đó ta cho rẳng ta sẽ chết, là ngươi đã cứu ta…” Nhiếp
Nghị lải nhải mà nói. Sương mù xung quanh bọn họ càng ngày càng đậm, hiện tại
đã biến thành màu đen. – Mặt trời, xuống núi…
“Là ngươi đã cứu
ta.” Người áo đen nói.
“Nếu lúc ấy ta
không cứu ngươi, ngươi cũng vẫn không chết. Nhưng nếu ngươi không cứu ta, ta đã
chết rồi. Khi đó ta cái gì cũng chưa… Ngươi cứu ta thời điểm đó, ta liền tin tưởng
thế giới vẫn còn người tốt. Ta nhất định không để ngươi chết.”
Người áo đen trầm
mặc.
“Tề Cảnh Thần,
ngươi cùng ta tán gẫu sinh hoạt trước tận thế của ngươi đi. Ta đã sớm đem chuyện
của ta nói hết cho ngươi, ngươi có phải cũng nên đem chuyện của ngươi nói với
ta?” Nhiếp Nghị cười nói.
Hiện tại trời đã
hoàn toàn tối sầm. Nhưng Nhiếp Nghị là người người áo đen quen thuộc nhất, hắn
chỉ bằng tưởng tượng liền có thể thấy biểu tình của Nhiếp Nghị.
“Ta sự tình trước
kia đều không có gì đáng nói.”
“Như thế nào có
thể không đáng nói. Ta rất muốn biết ~” Nhiếp Nghị ở trong bóng đêm thật tươi
cười – người cường giả nhất thế giới này, rốt cục trông như thế nào, cho tới
nay cũng chỉ có mình hắn biết. Loại cảm giác này thật sự rất tốt, chỉ tiếc, hắn
đối với chuyện trước kia của Tề Cảnh Thần vẫn như cũ không biết.
Người áo đen trầm
mặc trong chốc lát. “Lúc ta còn rất nhỏ, bố mẹ ta li hôn. Họ đều không cần ta,
nên ông bà đem ta cho một nhà trong thôn, họ Tề…”
Người áo đen
luôn không thích cùng người khác nói về thân thế của mình. Mạt thế tiến đến,
sau đó hắn trải qua cực đại thống khổ, hắn liền cả tên của mình đều không muốn
nói cho người khác. Nhưng lúc này, hắn thong thả chậm rãi mà đem từng cái mình
từng trải qua nói ra, những thống khổ tuyệt vọng mà hắn đã trải qua, cũng đều
nói ra hết.
Hắn là sau mạt
thế được công nhận là người tà ác nhất thế giới, chuyện đã làm lưu truyền rất rộng.
Hắn đưa tới tang thi hủy hoại một căn cứ lớn rất an toàn của nhân loại, sau đó
lại đơn thương độc mã giết chết gần nửa số cao thủ.
Mấy năm sau, hắn
ở phía đối lập với nhân loại, vô số người muốn giết hắn. Chỉ là thực lực của hắn
quá cường đại, hơn nữa dị năng của hắn có thể làm lơ mọi sự công kích của tang
thi, thậm chí còn có thể thao túng một vài tang thi dị năng hắc ám cấp thấp,
cho nên căn bản không ai có thể tổn thương hắn. Sau đó, có không ít người vì an
toàn hoặc là người nhà tụ tập bên dưới trướng của hắn. Khi đó, bên người hắn là
phi thường náo nhiệt.
Đáng tiếc, cuối
cùng chỉ còn có hai người – là hắn và Nhiếp Nghị.
Động vật đều biết
thành tang thi chỉ biết công kích, thực vật đều không hề là màu xanh biếc mà là
quỷ dị mang theo độc tố màu đen. Trừ những dị năng giả hệ thủy cấp năm trở lên,
không ai có thể làm sạch nước… Nhân loại còn sống sót thế nào?
Nhìn đến những
người bên cạnh càng ngày càng ít, nhìn trên thế giới mỗi mảnh đất đai đều bị
màu đen nhuộm dần, thực sự không thể nào dễ chịu.
Thực lực của hắn
rất mạnh, có thể dung năng lượng đem hắc ám năng lượng ngăn hết ở bên ngoài,
nhưng cũng chỉ có thể duy trì ở địa phương nhỏ.
Trước đây, hắn
vì có thể lưu lại một chút sinh cơ liền đứng thật lâu ở một chỗ, rồi ở bên người
trồng đủ loại hoa quả. Nhưng sau này, dị năng giả ở phía đối lập hắn muốn cùng
hắn đồng vu quy tận, nên tất cả đều bị hủy hoại.
Hiện tại, còn dư
lại cũng chỉ có cọng cỏ trên tay hắn, và một người nữa là Nhiếp Nghị.
Nhiếp Nghị, sớm
hay muộn cũng sẽ chết.
Người áo đen dừng
lời nói, người bên cạnh đã dựa toàn bộ cơ thể vào hắn, cũng đã… không còn hô hấp.
Tất cả đều bị ô
nhiễm, mà ở nơi có thể bảo tồn đồ ăn, làm sao không có tang thi cường đại?
Hắn có thể khống
chế tang thi, lại chỉ dừng lại ở một tí cấp thấp, những tang thi cường đại đó
cũng sẽ làm hắn thương tổn, Nhiếp Nghị cùng chúng đối chọi đâu có thể không phải
trả giá đắt?
Người áo đen sờ
sờ người kia, quả nhiên ở trên lưng đối phương sờ được vài vết thương thật lớn.
Lúc Nhiếp Nghị vừa
tới, hắn còn không có phát hiện điểm này, nhưng khi Nhiếp Nghị tới gần hắn, rồi
sau đó lại tiến vào không gian phòng hộ của hắn, hắn liền biết Nhiếp Nghị bị
thương.
Hắn cái gì cũng
đều không nói. Tới tình trạng này rồi, trái phải đều phải chết, nói cùng không
nói, có gì khác nhau? Hơn nữa hắn căn bản không có phương pháp cứu Nhiếp Nghị.
Nhiếp Nghị đại
khái cũng biết điểm này, mới có thể hỏi hắn nhiều như vậy… Chỉ là, cuối cùng vẫn
không đợi hắn nói xong, Nhiếp Nghị đã chết.
Kỳ thật, có thể
nhận thức Nhiếp Nghị với hắn cũng là tốt. Nếu không có Nhiếp Nghị, đại khái là
sau khi báo đại thù, hắn chỉ sợ cũng sẽ chết.
Tồn tại, thật sự
một chút ý nghĩa cũng đều không có.
Chính là, Nhiếp
Nghị muốn cho hắn tồn tại, còn để cho hắn nửa cái vò.
Người áo đen đem
thân thể Nhiếp Nghị hoạt động một chút, đem đặt trên đùi mình, dùng không gian
của mình đem Nhiếp Nghị bọc kín không kẽ hở -- người này ở bên người hắn, sẽ
không bị năng lượng hắc ám bên ngoài đó biến thành tang thi…
Hai ngày sau,
người áo đen đem nửa cái vò còn dư lại càng ngày càng có mùi vị ghê tởm kia ăn
nốt, rồi uống một chút nước Nhiếp Nghị đã dùng dị năng hệ Thủy của hắn sớm chuẩn
bị.
Lại qua mười
ngày, người áo đen hướng bình thủy tinh trong tay cho vào một chút nước, sau đó
đem bình thủy tinh hoàn toàn bịt kín.
“Ta sẽ chết, hy
vọng ngươi có thể sống thêm mấy ngày… tuy rằng rất khó rất khó…” Người áo đen
dung bàn tay khô gầy tựa hồ chỉ còn lại da bọc xương đem bình thủy tinh đặt
trên mặt đất, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Cơ hồ không bao
lâu, cỏ trong bình liền héo.
Mạt thế tiến đến,
rất nhiều nhà khoa học đều muốn chế tạo vòng phong bế sinh thái để nhân loại có
thể sống sót, nhưng bọn họ tất cả đều thất bại. Bình thủy tinh này, sao có thể
ngăn cản được hắc ám ngoài kia?
Trên địa cầu, từ
đây không còn vật gì còn sống.
Tác giả có lời
muốn nói: Tân văn khai trương ~~~